Nhưng anh vẫn mang em về nhà (part 2)

Jason không thể rù quớn Tim cúp tiết với anh, nhưng anh có thể xoay xở lôi  Tim ra khỏi phần đất của trường để đi ăn trưa. Tim phản đối hết cỡ với lý lẽ học sinh năm hai không được phép ra khỏi khuôn viên. “Quẩy chút đi,” Jason bảo cậu. “Làm như anh chuốc say em không bằng.”

Tim lo lắng suốt thời gian họ xếp hàng đứng chờ để gọi món, nhưng một khi họ ngồi xuống ăn, cậu bớt căng thẳng một chút. “Vậy em thực sự định bắt anh trở về đó đến hết ngày hả?” Jason hỏi, bắt đầu với món khoai tây chiên.

“Nó đâu phải nhà tù, Jason.” Jason ném cậu một cái nhìn và cậu thừa nhận, “Vâng, được rồi, phần lớn mọi người thật tệ hại, và giáo viên không phải ai cũng giỏi. Nhưng chính anh đã nói, anh không phải một thằng đần.”

“Không,” Jason đồng ý. “Chỉ là một thằng cà lơ phất phơ thôi. Dù sao anh cũng có một bức tranh siêu bá đạo cần được mang tới lớp mĩ thuật ngày mai.”

“Anh vẽ à?” Tim hỏi.

“Thi thoảng,” Jason nói. “Khi anh bắt đầu sống ở nhà Bruce, mấy lão rút óc(1) phán anh cần thứ gì đó giải tỏa. Anh làm vài việc phát tiết cơn giận.”

“Anh đùa,” Tim nói. Jason ném một ống giấy gói ống hút vào cậu. “Thật ra, anh không xuất sắc hay gì, nhưng thỉnh thoảng anh chỉ cần mở nhạc ầm ĩ và ném sơn đây đó. Không chính thống lắm.” Jason thêm vào trước cái nhìn của Tim.

“Anh đổi lỗi cho em vì tò mò?” Tim hỏi.

Jason quăng miếng thịt rán vô cậu. “Chết đê, anh vẽ vài thứ cổ điển nữa nhá.”

“Anh có thể khoe em một lúc nào đó,” Tim nói.

Jason cười, nhe hàm răng trắng. “Cúp học hôm nay với anh, nhóc con, và anh sẽ sơn lên em luôn.

Tim nhấp một ngụm soda. “Em sẽ nghĩ về nó.”

 

*

 

Tim không biết gì về vẽ vời, không hẳn, nhưng cậu biết khi nào cậu thấy một thứ cậu thích. Jason có một phòng riêng cho hoạt động nghệ thuật, sàn phòng được che phủ để bảo vệ lớp ván gỗ bên dưới, những bức tường kêu lộp độp với màu vẽ được chuẩn bị dưới chân tường.

Cậu đi một vòng quanh căn phòng, bước từ tấm vải bạt này đến tấm vải bạt khác. Một vài trong số chúng ấn tượng hơn những cái còn lại, chỉ những xoáy màu Tim không hiểu lắm, nhưng chỗ này chỗ kia cậu có thể nhặt ra vài nơi xung quanh Gotham mà cậu biết, những người cậu biết – có bức này của Bruce Wayne – đầu ngửa ra sau cười lớn, một trong những khu đất bên ngoài Trang viên Wayne.

Có một bức của Dick Grayson và Tim ghét rằng cậu dừng một chút tại bức đó, ước gì Jason đã không bắt gặp cậu –

“Đó là một bức cũ,” Jason nói. “Anh ta từng có vết sẹo này, ngay đây –” Jason chỉ vào cánh tay trái của Dick chỗ một đường dài màu hồng chạy dọc từ bên dưới khủy tay đến bên trong cái áo sơ mi anh đang mặc trong bức tranh. “Giờ nó gần như mờ hẳn rồi.”

“Đẹp lắm,” Tim nói. “Ý em là, nó thực sự –” cậu quay lại nhìn Jason, ngắm biểu cảm của anh. “Hai anh từng khá thân thiết, đúng không?”

Jason gật đầu. “Anh ấy cứu vớt đời anh hơn một lần,” anh nói. “Hồi đó trong một thời gian dài, ảnh gần như là cả thế giới với anh, em hiểu không?”

“Vâng,” Tim nói. Jason ngả vào, mút lấy cổ cậu, xuống vai Tim. Hai tay anh luồn dưới áo sơ mi của Tim và ngón cái lướt khắp múi bụng Tim.

“Chúa ơi, anh chỉ là một đứa nhóc,” Jason nói. “Chưa tròn mười ba, và nếu chỉ có anh – nếu ngay từ ban đầu chỉ có mỗi anh ở đây với Bruce – anh sẽ nổi điên tanh bành nếu có một đứa ma mới đến. Nhưng Dick chỉ ôm anh đủ chặt, siết vào tận xương và nói với anh rằng ảnh thật vui vì anh ở đây.”

Tim rùng mình khi răng Jason sượt qua quai hàm cậu, khi Jason mút môi dưới của cậu trước khi trở về với cổ. “Chuyện gì đã xảy ra?” Tim hỏi.

Jason cười lớn, nhưng không phải nụ cười vui vẻ. Tim vươn tay và chải phần tóc trước trán Jason, lướt tay dọc xuống lưng Jason. “Không có gì. Mọi thứ. Anh không biết. Cho dù trở về lúc đó, Dick có tất cả đám bạn bè này, tất cả – anh chỉ muốn anh ấy trở thành của anh – của riêng anh. Em hiểu không?”

Anh nhìn Tim, và mắt anh sáng như thế này, xanh thẳm đến bàng hoàng, tràn đầy cái vẻ van cầu Tim nhận ra cái cảm xúc cậu cảm thấy hàng năm trời. Chỉ là, cậu chưa bao giờ biết đó có phải điều cậu cần, cho đến khi –

“Em hiểu,” Tim nói. Cậu ôm lấy khuôn mặt Jason bằng cả hai tay, nghiêng đầu để nhìn lên anh. “Em có thể trở thành như vậy,” Tim nói. “Ý em là, em biết em không hoàn hảo, em không phải ảnh, nếu…” Tim thở hắt ra. “Nếu, anh biết đó. Em luôn ở đây.”

Jason nhìn cậu một lúc. Hai tay anh vẫn ở bên dưới áo Tim và Tim vẫn chưa buông anh ra. Rồi Jason nói, “Nằm xuống, nhé?”

“Cái gì?” Tim hỏi, Jason cười lớn và lần này nó không kinh hãi lắm. Anh hôn lên môi Tim, anh vẫn có vị như muối từ bữa trưa. “Tin anh đi, em sẽ thích nó.”

“Được rồi,” Tim nói. Cậu làm như được bảo, nằm xuống đống ga phủ đầy sơn khô. Jason cũng nằm xuống sàn theo cậu, dạng chân Tim ra và đặt mình vào giữa.

Jason kéo áo Tim lên, hôn bụng cậu, cọ môi anh khắp đám lông lưa thưa. Anh ngước nhìn Tim. “Em đã bao giờ làm bất cứ điều gì như thế này chưa, Tim?” Anh hỏi.

“Không,” Tim nói. Cậu quá cương để nói dối, chắc chắn còn không muốn nói dối dù cậu có thể. “Em suýt – với một trong những người bạn, nhưng – “

“Steph hả?” Jason hỏi.

“Không phải,” Tim nói. “Conner. Nhưng em – chưa sẵn sàng.”

Jason tạm ngừng, ngón tay đặt trên thắt lưng Tim. “Giờ em đã sẵn sàng chưa?” Anh hỏi. “Bởi vì –”

“Anh không cần hỏi em,” Tim nói, hơi gấp quá, và Jason ném cậu một cái nhìn. “Ờ, vâng, em cũng khá sẵn sàng rồi.”

Tim rướn người lên chỉ vừa đủ để cậu và Jason có thể mặt chạm mặt lần nữa. “Em hiểu,” cậu nói. “Nhưng, ý em là. Em muốn là – em muốn điều này. Bất cứ điều gì anh – muốn cho em. Và rồi em muốn – chỉ là, làm ơn. Đó là – đó là ý em khi nói anh không cần phải hỏi.”

Jason thở ra một hơi. “Chết tiệt,” anh nói. “Em biết là anh sẽ không để em về trường sau chuyện này, phải không?”

Tim khịt mũi, cảm thấy bản thân mỉm cười thật vô vọng, ngốc nghếch, khi hai tay Jason trở lại công việc tháo thắt lưng cậu. “Vâng, em cũng tính đến tình huống đó.”

“Tốt,” Jason nói. Anh hôn Tim lần nữa trong khi kéo tuột quần jeans cậu, sau đó là quần đùi. “Giờ nằm xuống đi.”

Tim làm theo, nhưng chỉ được cỡ hai giây trước khi cậu bật cong người lại, bởi vì đó là tay Jason trên dương vật cậu, ấn ngón cái lên sự rỉ nước của phần đỉnh đầu, và rồi đó là miệng Jason.

“Ôi chúa ơi,” Tim thở hắt ra. “Jason, anh định –”

“Anh sẽ thổi kèn em,” Jason nói. “Anh sẽ khẩu giao em thật đã đến nỗi nó sẽ phá hỏng em nếu có ai đó khác làm chuyện này với em. Em có muốn chuyện đó xảy ra không?”

Em có muốn chuyện đó xảy ra không?” Jason liếm phía dưới dương vật Tim và Tim thút thít, không thể nói bất cứ điều gì khác ngoài, “Làm ơn.”

Jason ghì chặt phần gốc của dương vật cậu, nói, “Nói với anh đi.”

“Jason, làm ơn, chỉ cần –”

Jason ghì cậu chặt hơn, nhưng miệng anh thì chưa – chưa hẳn – “Dùng tất cả đống ngôn từ hoa mĩ của em đi, bé cưng.”

“Thổi kèn em đi,” Tim thở hắt ra. “Làm ơn, em muốn anh làm vậy, và sau đó em muốn thổi kèn anh.”

“Hm,” Jason nói. “Giờ ai là trai bao hả?”

Tim cố trả lời anh, nhưng Jason lựa ngay khoảnh khắc đó để thực sự bao hết toàn bộ miệng lên Tim, để mút đỉnh đầu cậu nhỏ của Tim giữa hai môi và bắt đầu trượt xuống, và Tim quên tất cả kiến thức tiếng Tây Ban Nha, Lịch sử  tiếng Anh chính khoảnh khắc đó.

Cậu không biết đến thứ gì khác, trong vòng năm phút tới cho đến sự vĩnh hằng tiếp đó, ngoại trừ miệng Jason bao quanh cậu, nóng và ướt và hoàn hảo. Hai tay Jason giữ cậu xuống khi cậu bật người lên hơi mạnh quá, Jason ngân nga quanh cậu, trượt lên và xuống quanh cậu nhanh rồi chậm và rồi lại nhanh đến khi Tim xuất ra trước khi cậu kịp cảnh báo Jason, trước khi cậu có thể làm bất cứ điều gì ngoài hổn hển tên của Jason.

Jason nhả cậu ra với một âm thanh nhóp nhép dung tục, chùi miệng anh bằng mu bàn tay. Anh trườn khỏi Tim, di chuyển đến nằm xuống bên cạnh cậu, trở người để đối mặt cậu. “Sao?” Anh hỏi.

Xương cốt Tim như thể hóa lỏng và cậu cảm thấy ấm áp khắp người, nhưng cậu với đến Jason, chạm vào anh. “Anh tuyệt lắm,” cậu nói.

“Cảm ơn,” Jason nói, cười lớn. “Bản thân em cũng không tệ lắm đâu.”

“Em muốn,” Tim nói. Cậu kéo giật ống tay áo sơ mi của Jason, cố gắng nhớ lại ít nhất một trong ba ngôn ngữ cậu biết. “Được không?” Cậu nói.

“Từ ngữ, cưng à’,” Jason nói. “Em sẽ tìm lại được cách để diễn giải chúng.”

“Em muốn nhìn anh,” Tim nặn ra. “Toàn bộ của anh, khi em. Được không? Ổn không?”

Jason lại cười lớn, mặt hơi ngả hồng. “Gần giống tiếng Anh rồi,” anh nói. “Dĩ nhiên, nếu đó là điều em muốn.” Anh ngồi dậy và cởi áo sơ mi qua khỏi đầu, sau đó đứng lên để có thể cởi giày, quần jeans, và rồi quần đùi, và Tim – nhìn chằm chằm, trong một phút.

Cậu đã biết từ lâu rằng Jason rất đẹp. Ngay cả trước khi họ bắt đầu chơi với nhau, khi họ chỉ học chung một vài tiết, cậu luôn biết. Nhưng cậu dành ít nhất một phút chỉ để nhìn chằm chằm Jason, những vết sẹo cũ trên ngực anh, tất cả những vệt mực luôn bị ẩn giấu dưới lớp quần áo. Cậu biết Jason có hình xăm – cậu thỉnh thoảng thấy chúng thấp thoáng – nhưng cậu không biết hình dáng, kích cỡ, hay màu sắc của chúng.

“Em từng, ư,” Tim nói. Cậu lướt những ngón tay khắp những hình xăm của Jason, theo đó là môi cậu. Cậu vòng lưỡi quanh hai núm vú Jason, lắng nghe trái tim Jason tăng tốc vì cậu. “Em từng muốn trở thành một nhiếp ảnh gia, anh biết không. Em sẽ bôn ba khắp mọi nơi với một cái máy ảnh.”

“Phải,” Jason nói. “Anh có thể hiểu. Đồ rình mò khốn khiếp.”

“Ý em là vậy đó,” Tim nói. Cậu khuỵu xuống trước Jason, không chắc mình có thể làm điều này, không chắc bằng cách nào – nhưng chắc chắn cậu muốn thực hiện nó. “Nếu giờ em có một cái máy ảnh, Jason, em sẽ không thể ngừng chụp anh.”

Ngón cái Jason chạm vào môi Tim. “Em đúng là một mớ hỗn loạn,” anh nói.

“Anh thật đẹp đẽ,” Tim nói. “Em muốn – ” Cậu cọ vào những đường nét của dương vật Jason – nó to hơn của cậu, và đặc hơn, đã rỉ nước ra rồi. “Em chưa từng làm việc này,” Tim nói.

“Anh biết, bé à,” Jason nói. Anh vuốt tóc Tim ra phía sau đầu, khiến cậu phải nhìn lên anh. “Vậy nên hãy chậm thôi.”

Cậu chậm, lúc đầu. Cậu thử nghiệm, đưa dương vật Jason vào miệng đầy dè chừng, chậm rãi, chỉ để quen dần với mùi vị đó. Cậu thích âm thanh lặng lẽ của Jason khi cậu mút phần đỉnh như Jason đã làm với cậu.

“Coi chừng răng em,” Jason nhắc nhở khi cậu di chuyển đầu xuống sâu hơn một chút. “Như vậy đó,” anh nói. “Đúng rồi. Chúa ơi, em ấm thật. Thật nóng. Em trông thật xinh đẹp khi dương vật anh vào trong em. Anh cá em cũng ưa nhìn khi anh làm tình với em nữa.”

Tim rên rỉ quanh anh, giật nảy người và hoàn toàn cương cứng với ý nghĩ đó. “Chúa ơi, đúng rồi,” Jason nói. Anh đặt tay lên tóc Tim, kéo tóc cậu một chút. “Thật sướng khi em lên tiếng. Làm lại vì anh nhé?” Tim rên, và Jason rùng mình dưới cậu, rồi lại rùng mình khi Tim lần đến hai khỏa cầu anh, xoa nắn chúng theo cái cách cậu thường xoa nắn chính cậu khi thủ dâm, hơi chặt một chút nhưng tuyệt vời.

“Anh muốn quan hệ vói miệng em ngay bây giờ,” Jason nói. “Muốn đẩy hết của quý anh vào em, liếm dư vị của anh từ em.” Tim lại rên rỉ, cố đưa Jason vào miệng nhiều hơn nhưng thở khó nhọc khi làm vậy. Cậu đang chảy dãi, và cậu có thể cảm thấy mắt mình bắt đầu ứa nước, nhưng cậu không muốn dừng lại. Cậu muốn nghe thấy Jason phía trên cậu, muốn đầu gối Jason run rẩy, muốn hai tay Jason trên tóc cậu, tựa cả người anh vào Tim.

“Chết tiệt,” Jason nói. “Khốn khiếp, Tim, để anh nhìn em nào.” Tim đưa mắt lên nhìn vào khuôn mặt Jason. “Chúa ơi,” Jason nói. Anh xoắn hông, và lần này Tim đã dự trù sẵn. “Em có bao giờ nghĩ đến việc làm chuyện này cho anh ta? Có bao giờ lên đỉnh khi nghĩ đến anh ta xuất đầy cổ họng em như anh sắp làm?”

Cậu không thể nói dối, không thể nói, không thể làm bất cứ điều gì khác ngoài đồng ý mà không phải nhả ra – và cậu không muốn nhả ra. Quai hàm cậu đau từ nhịp điệu mà cậu khơi mào nhưng cậu không quan tâm, không quan tâm đến bất cứ thứ gì khác ngoài bàn tay Jason trên tóc cậu, giọng Jason bên trên cậu hỏi, “Em sẽ nuốt hết tinh dịch của anh chứ, bé cưng?”

Và Tim không cần phải gật đầu hay rên rỉ, chỉ nhìn lên Jason lần nữa và nói vâng, bất cứ điều gì với đôi mắt cậu và rồi Jason ra và Tim làm tốt nhất có thể để nuốt hết, đến khi cậu phải nhả ra – bởi vì Jason nâng người cậu lên, khuỵu gối xuống để hôn cậu ngây ngốc.

“Nó có,” Tim nói, sau khi cậu cuối cùng cũng nhớ lại cách thở. “Em có –”

“Nếu em hỏi anh vừa rồi có ổn không, anh sẽ đá đít em,” Jason nói.

“Có ai nói với anh rằng anh cực kỳ bạo lực không?” Tim hỏi.

“Tất cả sự quyến rũ của anh đó,” Jason nói, cười đểu.

Tim nằm trở xuống sàn, ngắm Jason di chuyển quanh phòng và kéo mở mấy tấm màn để vài tia nắng tràn vào. “Anh biết là, nếu chúng ta trở về bây giờ, chúng ta vẫn có thể học kịp tiết cuối,” Tim nói.

Jason quay sang cậu, vẫn khỏa thân, đắm mình trong ánh nắng. “Có lẽ,” nói. “Nhưng anh sẽ không để em đi đâu cho đến khi em có thêm ít nhất ba dấu hôn nữa.”

 

*

 

Tim thức dậy khi mặt trời đang lặn, vẫn cuộn tròn trong tấm ga phủ đầy sơn trên sàn. Cậu ngủ gật vài tiếng trước trong khi nghe âm thanh lặng lẽ từ cọ vẽ của Jason trên tấm vải bạt, ngắm Jason đi qua đi lại các tác phẩm chưa hoàn thành từ bức này đến bức khác, vẫn bán khỏa thân và người dây đầy màu đỏ, xanh lá và vàng chỉ trong vài phút.(*)

Khi cậu thức dậy, Jason đưa ra một bàn tay vấy bẩn màu xanh dương(**) để kéo cậu đứng dậy. Tim ngáp, rùng mình khi Jason kéo áo của cậu lại cho ngay ngắn ở những chỗ bị đùn lên. “Em cứ nghĩ anh cần âm nhạc để vẽ.”

“Thường là vậy,” Jason nói. “Nhưng ai cần đến nhạc nhẽo khi đã có tiếng ngáy trầm bổng đáng ngạc nhiên của Tim Drake?”

“Em không ngáy,” Tim cãi.

“Chắc anh nhầm,” Jason nói. “Anh đoán chỉ có một con cá voi vừa ở đây trong suốt hai tiếng rưỡi.”

“Im đi,” Tim nói. “Em –”

Cửa mở, và Damian thò đầu vào. “Cha hỏi nếu hai người có – eo, Todd, mặc đồ vào, đây không phải là chuồng ngựa.”

“Không phải à?” Jason hỏi. Anh gãi gãi ngực. “Nhưng mày đang ở đây mà.”

Damian giơ ngón giữa với anh và lùi ra ngoài.

“Anh không rõ,” Jason nói, mặc quần jeans vào, “nhưng anh khá chắc điều mà thằng nhóc quỷ quái yêu quý cố nói là bữa tối sẵn sàng rồi. Em tham gia không?”

“Tùy,” Tim nói. “Anh có dự mọi tiết học ngày mai không?”

Jason càu nhàu với cậu. “Tất cả trừ tiết năm.”

“Anh biết là, nếu anh rớt môn Sử, nhà trường sẽ chỉ bắt anh học lại lần nữa vào học kì sau.”

“Nếu rơi vào trường hợp đó anh chỉ cần mượn hết bài vở cũ của em. Anh biết anh thích em mà, nhóc.”

“Em đoán nếu anh rớt tất cả các môn,” Tim nói khi họ bắt đầu xuống cầu thang, “Ít nhất chúng ta cuối cùng cũng chung khối.”

“Nếu nó cứ cứng đầu như vậy, nó và Damian sẽ học cùng lớp sớm thôi,” Dick nói, nhập bọn với họ chỗ bậc thang. “Chào, Tim,” Dick nói.

“Chào,” Tim nói. Cậu cảm thấy mặt mình hơi ấm lên một chút, nhưng cậu không nói lắp.

“Em, ờ, có một chút cái gì đó –” Dick bắt đầu nói, ra dấu vào vị trí cổ Tim, nhưng rồi anh nhận ra mấy cái dấu đó là gì và đỏ mặt.

“Ờ. Không có gì,” Dick nói. Jason và Tim cùng cười vật vã khi họ theo chân Dick vào phòng ăn tối. Suốt bữa tối, Damian bắt đầu kể lại chi tiết câu chuyện chấn thương tâm lý của nó khi bước vào và thấy Jason bán khỏa thân.

“Thật à, Jason,” Bruce nói.

“Cái gì?” Jason hỏi. “Ông là người muốn tôi đến trường nhất mà. Đây là những gì sẽ xảy ra khi tôi đi học đó.”

Tim gần như sặc món súp tới chết. Jason vỗ lưng cậu, lợi dụng tình hình để trượt ngón tay xuống cổ áo Tim. Tim thật sự vô cùng mong mỏi chuyến quá giang về nhà.

 

~o~

 

“Jayyyyy,” Roy gọi. Gã có vẻ say, hoặc phê, hoặc cả hai. Lúc đó khoảng bốn giờ chiều nhưng nó không bao giờ là vấn đề với Roy – cũng chưa từng là vấn đề với Jason cho đến vài tháng trước. Nhưng mọi thứ giờ đã khác. Hiện tại, anh đến trường mỗi ngày, chỉ cúp tiết trong những dịp đặc biệt khi anh lôi Tim đi cúp cùng anh. Anh làm phần lớn bài tập, với điều kiện là Tim phải có mặt ở đó để đi chơi với anh sau cùng, và anh chưa bị tống giam lại trong ít nhất một tháng.

Bruce chắc hẳn đang hấp hối vì sốc. Dick cũng nói điều gần tương tự, nhưng anh ta chỉ vò tóc Jason và nói với anh, “Anh tự hào về cậu, Jase.” Nội điều đó không thôi cũng khiến anh muốn tái phạm, nhưng Tim – Tim chưa bao giờ thể hiện thái độ gần như là hợm hĩnh như vậy. Không, điều đó thể hiện ở việc khuôn mặt cậu sáng bừng lên mỗi buổi sáng khi cậu gặp anh; ở việc cậu chưa từng trông thoải mái đến vậy khi cậu và Jason cùng ăn trưa ở chỗ ngồi trên khán đài và trò chuyện về bất cứ thứ vớ vẩn nào đó họ từng xem trên Netflix hoặc những thứ ngu ngốc mà Jason vẽ.

Và Roy – “Cậu đã biến đâu vậy, đồ khốn nạn nhà cậu?” Roy hỏi, và Jason cảm thấy tội lỗi một cách ngu ngốc. Không phải là anh đang lẩn tránh Roy, chỉ là –

Thôi được rồi, thật ra anh có hơi lánh mặt Roy một chút. Anh không trả lời cuộc gọi của gã, chỉ gửi vài dòng trả lời cụt ngủn mỗi lần Roy nhắn anh. Nhưng anh đã bận mà. Trường học chiếm trọn thời gian của anh, và Tim, và –

Chỉ là, anh không muốn những phần đời này trộn lẫn vào nhau. Tim chưa từng bị tống giam, hiếm khi cúp học, gần như sặc sụa lần đầu Jason đưa cậu một điếu thuốc. Đương nhiên, cậu không bao giờ nhắc về bố mẹ, chưa từng có mong muốn được về nhà, nhưng phần lớn cậu ấy – bình thường. Jason không biết được liệu cậu có chịu nổi Roy không. Phần lớn thời gian anh còn không chắc rằng Tim nghĩ cái quái quỷ gì về việc anh làm với  nữa.

“Xin lỗi,” Jason nói. Anh mở cửa sổ phòng ngủ, cuộn tròn ở phần rìa cửa và châm một điếu thuốc. “Anh dạo này ra sao rồi?”

“Anh giờ ra sao rồi à?” Roy hỏi, cứ như đó là thứ đần nhất gã từng nghe. “À, anh mày chỉ sắp dán thông báo tìm người mất tích thôi, thế nên anh đoán ít nhất anh đã nghe được giọng cậu.”

“Roy…” Jason bắt đầu.

“Đừng,” Roy nói. “Ổn mà.” Jason cảm thấy Roy rít một hơi, và cơ thể anh ngay lập tức khao khát tiếng rít đó; anh có thể nhận thấy Roy ở ngay bên cạnh anh. “Là vì thằng nhóc đó, đúng không?” Roy hỏi khi anh phả khói ra.

“Ừ,” Jason nói. Anh bứt tóc. “Tên cậu ấy là Tim. Cậu ấy là học sinh năm hai.”

“Úiii,” Roy nói. “Gặm cỏ non(2) như anh từng làm với cậu, nhở Jaybird(3)?”

“Im đi,” Jason nói. “Cậu ấy vô cùng thông minh, Roy. Cậu ấy rất đàng hoàng.”

“Và anh thì không, phải không?” Roy hỏi, và nó cứa vào Jason như một lưỡi dao chết tiệt. Anh biết cái tông giọng đó, biết nó khi Dick không còn đi chơi với Roy, biết đến nó khi Dick ngừng nhắc đến quá nhiều về .

“Roy, chuyện không phải -“

“Dĩ nhiên rồi, Jay,” Roy nói. “Bất cứ điều gì cậu tự nhủ.”

Gã bơ anh, không thèm trả lời Jason cả mười lần anh cố liên lạc với gã, lờ tin nhắn của anh nhiều ngày liền. Nếu Jason có thể đá vào hàm gã, anh sẽ làm.

 

*

 

“Sao anh không đi gặp anh ấy?” Tim hỏi anh một vài ngày sau đó. Cậu chỉ gặp Roy những khi đi ngang qua, biết về hắn ta chủ yếu qua những tin đồn. Jason chưa kể hết với cậu nhiều thứ khắc về hắn – rằng Roy là bạn anh, rằng họ đi chơi cùng nhau rất nhiều, rằng Roy dạy cho anh mọi thứ và rất nhiều điều khác nữa.

“Anh không biết,” Jason đáp. “Anh ta không trả lời cuộc gọi. Anh nhắn tin cho anh ta nhiều ngay rồi. Chắc anh ta quá cứng đầu để chịu nhấc điện thoại lên.”

“Thật không công bằng,” Tim nói khẽ. Họ đang ngồi trên giường Jason, xem một bộ phim cũ mà cả hai đều không thực sự chú ý đến. Đầu Tim ngả vào vai Jason, tóc cọ vào cằm Jason mỗi khi cậu nói. “Ảnh chỉ nhớ anh thôi, Jason. Em không trách ảnh.”

“Ừ,” Jason nói. Anh trượt những ngón tay dưới áo Tim, trêu chọc, “Ừ, anh vẫn ổn mà.”

Tim cắn vai anh. “Đừng chuyển chủ đề.” Cậu hơi dời sang bên để có thể nhìn Jason. Bộ phim vẫn chiếu tiếp, nhưng không ai trong hai người chú ý đến. “Hãy nghĩ về điều đó, Jason. Không phải anh kể với em rằng việc Dick rời xa anh đã khiến trái tim anh tan vỡ nhiều đến thế nào sao?”

Thành cả nghìn mảnh khốn khiếp. Họ sống cùng một nhà, học cùng một trường, thỉnh thoảng cùng ăn vài bữa, nhưng phần lớn mọi ngày họ như sống trên hai hành tinh tách biệt. Mọi thứ Dick quan tâm là vào đại học, đi chơi với bạn mới, và Jason –

“Khốn khiếp,” Jason nói. “Em đúng.”

“Ờ,” Tim nói, nhún vai. “Lúc nào chả vậy.”

Jason đẩy cậu ngả xuống giường và giạng chân cậu. “Đừng chuyển chủ đề.”

 

END.

 

Translator’s Notes:

Như đã nói từ trước, phân đoạn cuối không phải của fic này nên nó có vẻ hơi lạc quẻ, nhưng nói chung mình vẫn dịch vì ngoài việc phần này tóm tắt những gì xảy ra sau đó, còn vì mình rất thích hai đứa Jason và Roy team-up trong bộ Red Hood and The Outlaws.

Bonus: Fic này có một cái sequel nhỏ, khi nào dịch xong mình sẽ post.

Chú thích:

(1) shrink: từ lóng của Mỹ, chỉ bác sĩ tâm lý

(*), (**) Có ai để ý đây là những màu sắc đặc trưng cho mấy bộ đồng phục của các anh nhà Dơi không? (Thật ra Tim là Xanh Lá và Damian là Vàng mới đúng) ^_^

547269f1692d3f917fd9cda42a78ffff

(2) Cradle-robbin: mình nghĩ đây là thành ngữ “to rob a cradle” giản lược, nghĩa là lấy nhau/hẹn hò với người trẻ hơn mình – giống với thành ngữ “trâu già gặm cỏ non” như bên Việt Nam. Để biết thêm chi tiết hãy xem tại đây: https://www.youtube.com/watch?v=gNmaFVxrwcI

(3) Jaybird: biệt danh của Jason được đồng bọn đặt cho, Jay là tên gọi tắt của Jason và có một loài chim đặc trưng ở Bắc Mỹ có tên là Blue Jay – tiếng Việt gọi là giẻ cùi lam. Mỗi Robin nhà Dơi đều có biệt danh, 3 người còn lại là:

Dick Grayson: Dickbird, Big Bird (tục lắm :3)

Tim Drake: Babybird (Chim Non hoặc Chim Bé) – biệt danh được chính Jason đặt cho nhá ❤

Damian Wayne: Baby Bat (Dơi Bé), Demon Brat (Thằng nhóc quỷ quái)

Một suy nghĩ 1 thoughts on “Nhưng anh vẫn mang em về nhà (part 2)

Bình luận về bài viết này

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.